CHUYỆN VUI
Vẫn những chuyện vui...
Thích thuở hàn vi?
Sau 25 năm chung sống, một hôm I-van tâm sự với vợ:
- Em yêu, cách đây 25 năm, anh sống trong một buồng thuê, có một chiếc xe rẻ tiền, xem tivi 14 inch đen trắng và nằm trên ghế xô-pha, nhưng đêm nào anh cũng được ôm ấp một cô gái tóc vàng trẻ trung đầy khí thế. Bây giờ chúng ta có nhà to, xe hơi xịn, giường rộng và xem tivi màu màn hình lớn tinh thể lỏng. Nhưng anh thì phải ngủ chung với một phụ nữ 50 tuổi chẳng thiết tha “yêu” gì cả! Em! Anh nghĩ là em có vấn đề rồi!?
Là người đàn bà thông minh, nàng nhẹ nhàng nói với I-van:
- Ừ, anh cứ việc đi tìm cô tóc vàng trẻ tuổi để thỏa mãn đam mê của mình, còn em sẽ tạo điều kiện cho anh một lần nữa lại ở nhà thuê, có một chiếc xe rẻ tiền và ngủ trên ghế xô-pha…nhé???
Vượt rào cái nỗi gì
Chàng sinh viên Cô-li-a chơi khuya ở chỗ nữ sinh viên Na-ta-li-a cùng học một khóa và chàng đành xin nàng cho ngủ lại.
Nàng: - Được, nhưng ở đây chỉ có mỗi một chiếc giường.
Chàng: - Chẳng hề gì. Ta căng một sợi dây dọc giường, mỗi người một nửa, không ai “xâm phạm lãnh thổ” của ai.
Nhất trí. Và họ đi ngủ.
Sáng ra, anh chị đến trường. Nàng cau có, dọc đường mặt cứ “lạnh như tiền”. Đi qua một khu vườn, thấy một bụi hoa hồng rất đẹp, Cô-li-a muốn làm cho nàng vui lên:
- Nếu Na-ta-li-a thích thì mình trèo qua hàng rào hái cho bạn mấy bông hồng nhé?
- Ối giời, hoa với hoét. Sợi giây cỏn con chẳng vượt qua được thì hàng rào kia có mà dám trèo!
Món mì ống I-ta-li-a
Xéc-gây đi nghỉ mát ở I-ta-li-a. Tại đây anh quen một cô gái địa phương trẻ đẹp rồi say như điếu đổ. Ít lâu sau, nàng bật mí với Xéc-gây rằng nàng đã có bầu.
Xéc-gây: - Đến lúc anh phải “chia tay hoàng hôn” rồi , em cứ sinh đi. Rồi điện báo cho anh, anh bỏ xong “mụ già” rồi sẽ sang với em!
Cô gái I-ta-li-a: - Em báo cho anh bằng cách nào để mụ ấy không biết?
- Thì em cứ đánh cho anh bức điện ghi mấy chữ “xpa-ghét-ti” là anh hiểu ngay mà.
Khoảng 9 tháng sau, vợ Xéc-gây báo với chồng là có nhận được một bức điện nói về món mì ống xpa-ghét-ti nào đó. Cầm điện đọc xong, I-van choáng luôn.
Bức điện có mấy dòng: “Xpa-ghét-ti, Xpa-ghét-ti, Xpa-ghét-ti và Xpa-ghét-ti. Hai suất có xúc-xích, hai suất không có”.
Già dễ kiếm vợ trẻ
A-lếch-xây, một ông già rất giàu có và goá vợ, đến sinh hoạt Câu lạc bộ cùng một nàng tóc vàng đẹp mê hồn khoảng 25 tuổi, trông rất gợi tình.
Vẻ trẻ trung yêu kiều, quyến rũ của cô gái làm mọi người sửng sốt. Cô âu yếm khoác tay A-lếch-xây, nũng nịu nhìn vào mắt và lắng nghe ông nói từng lời.
Các bạn già của A-lếch-xây kéo ông ra một góc, vây kín lại “tra khảo”: - Làm cách nào mà ông kiếm được một bạn gái tuyệt như vậy? - Bạn gái nào? Đấy là bà xã tôi chứ! Mấy ông bạn già càng choáng: - Ơ, sao mà ông chiếm được trái tim nàng? - Tôi “nổ” chuyện tuổi tác của mình. Mấy ông bạn già lại gặng hỏi: - Ý ông là sao? Nàng tin ông chỉ mới ngoài tứ tuần ư? A-lếch-xây cười : - Không, tôi “khai” với nàng đã 99 tuổi rồi!
Học khiêu vũ có khó?
Na-ta-sa thỏ thẻ hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, ba chàng đang theo đuổi con mà con chẳng biết chọn anh nào. Vi-chi-a kiếm được rất nhiều tiền, Xéc-gây cực kỳ thông minh, còn Ni-cô-lai thì khiêu vũ diệu nghệ lắm mẹ ạ?
- Ơ, thế thằng Vi-chi-a không thể học khiêu vũ đươc à? - Mẹ phản ứng ngay lập tức.
Nấu cho chồng ăn
Con gái gọi điện cho mẹ:
- Mẹ ơi, lão chồng con vẫn không muốn ăn món kê mẹ ạ!
- Con ơi, con thử kể với nó là con đã cố gắng như thế nào khi nấu món cháo kê ấy...
- Ơ...ơ, thứ kê ấy phải nấu lên hả mẹ?!
Ngây thơ con trẻ
“Kính gửi Ông già Tuyết! Ông ơi, ông làm sao để sang năm bố cháu vẫn ghi mật khẩu vào phía dưới bàn phím nhé! Thêm nữa, để cho bố cháu tải xuống thật nhiều công chúa kiều diễm lưu vào thư mục “Tài liệu công tác” của bố cháu nhé. Cháu Va-xi-a, 12 tuổi”.
Thi vật lý
Thi vật lý. Giáo sư có ý định cho các sinh viên “trượt vỏ chuối”.
Sinh viên thứ nhất vào. Giáo sư hỏi:
- Đi xe buýt, cảm thấy nóng, anh sẽ làm gì?
- Em sẽ mở cái cửa sổ nhỏ ạ!
- Đúng rồi. Thế thì anh hãy tính toán những thông số thay đổi về khí động học trong xe buýt sau khi anh mở cửa sổ nhỏ?!
- Ơ...ơ...
- Thôi, ra đi. Hai điểm!
Một vài sinh viên tiếp theo cũng bị trượt tương tự.
Đến lượt nữ sinh viên Na-đi-a vào.
- Hãy tưởng tượng, đi trong một chiếc xe buýt nóng nực, em sẽ làm gì?
- Làm gì ư? Em sẽ mở cái cửa số nhỏ.
- Em chưa hiểu câu hỏi của tôi. Em cảm thấy rất nóng...
- Ờ, thế thì em cởi bớt áo blu-dông.
- Không, không... Em cảm thấy cực nóng cơ...?
- Ờ, thì em cởi bớt cái váy...
- Em không sợ ư?
- Kệ! Em mặc kệ mọi người trong xe, nhưng em chẳng mở được cửa sổ nhỏ đâu!
Thầy và trò
Trong nhà ăn ở trường, sinh viên Vô-lô-đi-a ngồi cùng bàn với một giáo sư. Giáo sư nói:
- Ngỗng không phải là bạn của lợn.
Vô-lô-đi-a: - Vâng, thì ngỗng bay đây. Nói xong, Vô-lô-đi-a bê đồ ăn sang bàn khác.
Đến kỳ thi, giáo sư quyết định đánh trượt Vô-lô-đi-a, nhưng Vô-lô-đi-a đã trả lời đúng trăm phần trăm. Giáo sư hỏi thêm:
- Đang đi trên đường, thấy 2 cái bao: một bao đầy vàng, bao kia có đầy tri thức, anh lấy bao nào?
- Em chọn bao tải vàng!
Giáo sư viết hai chữ “con lừa” vào sổ điểm của Vô-lô-đi-a, nhưng chàng sinh viên không để ý, ra về. Hôm sau, Vô-lô-đi-a gặp giáo sư, thắc mắc:
- Thưa giáo sư, hôm qua giáo sư chỉ ký tên mà quên cho em điểm ạ!!!!!!
Lựa chọn bệnh
Vào một chiều đẹp trời, I-van tự sự: “Nếu lựa chọn giữa bệnh Pác-kinh-xơn (liệt rung) và bệnh Ây-dơ-me (mất trí nhớ) thì mình chọn Pác-kinh-xơn hơn. Dù sao, rót chệch ra ngoài ly một vài giọt uýt-ki còn hơn là quên hẳn cái chai ở đâu”.
VUI VUI sưu tầm và dịch